Thế là sau 4 năm học, một thời gian không phải là dài nhưng cũng không quá ngắn, bạn đã tốt nghiệp ra trường. Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày khó quên trong cuộc đời bạn. Xúng xính trong bộ đồ tốt nghiệp , nở một nụ cười tươi tắn khi nhận bằng. Không hiểu sao lúc đó tôi có cảm giác như chính mình là người đứng trên bục vậy.
Nhiều lúc tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và bạn có một cái gì đó thật đặc biệt. Nhớ hồi còn cấp 3, tôi và bạn rất hay cãi nhau, có những lúc tôi gần như muốn xé xác bạn ra thành trăm mảnh khi bị chọc tức. Rồi chúng ta cùng lên đại học, bẵng đi một thời gian dài tôi không còn liên lạc với bạn nữa.
Cách đây gần hai năm, khi bị mất xe máy, lần đầu tiên tôi biết rằng xã hội này không phải như những gì mình đang nghĩ, hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống, chính lúc đó bạn là người duy nhất đến bên cạnh an ủi, rủ tôi đi uống trà... Sau đó một tháng, tôi tiếp tục thất bại Trí tuệ Việt Nam, mục tiêu lớn nhất của tôi trong những năm đại học, chuẩn bị bị đuổi khỏi lớp Tài Năng vì bỏ thi, thì chính những lời động viên của bạn lại một lần nữa giúp tôi vượt qua sóng gió.
Mới đó đến nay đã 2 năm rồi, bạn đã luôn là chỗ dựa mỗi khi tôi phải đối mặt với những thách thức trong cuộc sống. Nhớ những lúc tôi trút cơn bực dọc của mình lên bạn nhưng bạn vẫn đối xử tốt với tôi. Từ đó tôi đã nhận thấy rõ bản thân mình hơn và tôi cảm thấy mình cũng đã thay đổi rất nhiều, ôn hòa hơn, tự tin hơn, yêu đời hơn. Những thành công mà tôi liên tiếp đạt được trong hai năm gần đây đều thấp thoáng có dáng dấp của bạn.
Hôm nay là ngày bạn chính thức rời khỏi môi trường đại học để đến với môi trường khắc nghiệt hơn nhưng cũng đầy thú vị. Tôi cũng không biết chúc bạn điều gì, chỉ hi vọng rằng bạn sẽ luôn cảm thấy tự tin hạnh phúc trên con đường mà mình đã chọn, mong rằng những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống này sẽ đến với bạn và hãy luôn là bạn thân tôi nhé .