Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2007

Chuẩn bị cho một bước nhảy



Tuần này thời tiết nóng quá, thấy ai cũng có vẻ mệt mỏi, mình cũng chẳng làm được gì cả . Rảnh rỗi không biết làm gì nên ngồi suy ngẫm về cuộc sống. Tự nhiên một ý nghĩ chợt đến trong đầu, không biết một cuộc sống hạnh phúc với mình sẽ là như thế nào nhỉ? Khoan nói những cái to tát xa xôi về mặt tinh thần, cứ cụ thể bằng vật chất trước cái đã . Đó là

1. Một căn nhà khang trang, đầy đủ tiện nghi và ở gần với gia đình
2. Một môi trường sống thoải mái, không ồn ào và không ô nhiễm. Kết hợp giữa không khí làng quê với sự tiện nghi trong thế giới hiện đai
3. Được ăn ngon mặc đẹp
4. Được hưởng một nền giáo dục cũng như chăm sóc y tế tốt
5. Làm đúng công việc mình đam mê
6. Những dịch vụ giải trí lành mạnh vào thời gian rảnh: thể thao, cinema, trò chơi cộng đồng...
7. Thường xuyên được đi du lịch đây đó mở mang kiến thức

Hình như là hơi bị nhiều . Tuy nhiên có lẽ đây cũng là ước muốn của rất nhiều người khác. Vậy thì tại sao mình không hướng những cái đam mê của mình vào những công việc phục vụ cho mục đích ở trên. Như vậy thì không chỉ mình cảm thấy vui vẻ mà cuộc sống của mình cũng như những người xung quanh mình sẽ từng bước được cải thiện

Trong những năm qua Việt Nam luôn tìm mọi cách để đẩy nhanh tốc độ phát triển kinh tế, các tỉnh đua nhau cạnh tranh giành đầu tư từ nước ngoài. Và hình như chúng ta đang bắt đầu đi vào lối mòn của Hàn Quốc, Trung Quốc, Thái Lan.... Để có được sự phát triển nhanh, đã có lúc họ phải trả giá bằng chính chất lượng cuộc sống của người dân và phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khắc phục hậu quả này. Nhận ra điều đó nên họ đang tìm cách chuyển các công việc nặng nhọc và hại sức khỏe sang các nước kém phát triển hơn họ. Tất nhiên Việt Nam là nước nghèo nên phải chấp nhận đầu tư để đẩy nhanh sự phát triển. Nhưng đã đến lúc chúng ta phải có sự chọn lọc các dự án đầu tư và tự tìm ra một hướng đi nếu không muốn suốt đời chỉ theo sau lưng nước khác và trở thành bãi rác công nghệ của thế giới

Trong thời đi học, đã nhiều lần mình được dạy rằng: muốn phát triển chúng ta phải tiến vào công nghiệp, phải tiến sâu vào lĩnh vực tri thức. Nhưng thực sự mình đã bắt đầu cảm thấy đuối sức , cụ thể là qua các kì thi quốc tế mình có cơ hội tham gia. Chúng ta không thể hô hào suông trong khi cơ sở hạ tầng vẫn còn kém, nền giáo dục đang nhức nhối, chất lượng cuộc sống quá thấp... Có lẽ cần tập trung giải quyết những cái đó trước tiên hơn là ra sức chạy đua để có được những con số phát triển ấn tượng

Có một so sánh mà trong nhà trường mọi người hay gặp: nếu làm nông nghiệp được 1 phần thì công nghiệp sẽ được 2 phần, còn dịch vụ là 9 phần. Nó được dẫn ra để "dụ" mọi người lao vào công nghiệp, dịch vụ . Nhưng điều đó có phần không đúng. Một chiếc bánh giá giá chỉ 1000đồng, nhưng nếu xây dựng được một thương hiệu tốt thì hoàn toàn có thể bán được với giá 1$. Và nếu bán ra được với số lượng lớn, lợi nhuận công ty hoàn toàn có thể ngang ngửa với những hãng khổng lồ bên các ngành khác điện tử, viễn thông . Có thể xem nó là mô hình kết hợp giữa nông nghiệp và dịch vụ, và (1 + 9) / 2 = 5 > 2 là điều ai cũng có thể thấy được. Nếu xây dựng mô hình này thành công, nó cũng có thể giúp VN có được tốc độ phát triển cao, thậm chí còn rất cao, nhưng hơn hết nó còn góp phần nâng cao chất lượng cuộc sống của người dân nữa

Cuối cùng dẫn đến việc xây dựng thương hiệu. Vấn đề quan trọng nhất để thành công theo mình nghĩ là làm sao phải liên kết được ba phía: nguồn cung cấp từ phía người dân, những chính sách ưu đãi và ủng hộ từ phía chính quyền địa phương, vốn và công nghệ nước ngoài. Với những kiến thức tích lũy được trong những năm đại học và một khả năng về CNTT, mình thấy hình như mình ...có thể giải quyết được vấn đề này . Vậy tại sao lại không thử một lần? Chỉ cần thành công được bước đầu, mình tin rằng mình sẽ có thể thuyết phục được nhiều người giỏi và tâm huyết quay về cùng hợp sức với mình thay vì làm cho những công ty nước ngoài hiện nay. Và giấc mơ về một tập đoàn đa quốc gia của những người trẻ thế hệ 8x sẽ có thể bắt đầu cất cánh

Nhưng trước mắt cần phải đẩy nhanh tốc độ trang bị các kiến thức về luật và kinh tế. Có lẽ đã sắp đến lúc mình phải dũng cảm và mạnh dạn hơn để thực hiện một bước nhảy mạo hiểm trong cuộc đời . Cho dù có thành công hay thất bại, chắc chắn mình sẽ đều cảm thấy hạnh phúc và tự hào chứ không phải xấu hổ về những điều mà mình đã "nổ" với mọi người trước đây

Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2007

Con đường kinh tế



Tuần vừa rồi gặp một số chuyện không vui . Từ lúc vô đại học đến giờ mình đã gặp không ít chuyện kiểu như vậy rồi. Từ những lời chê bai, đố kị, xúc phạm cho đến những hành động chèn ép, chơi sau lưng người khác. Nhiều lúc mình tự hỏi tại sao lại có những con người Việt xấu xí đến như vậy? Nhưng rồi từ từ mọi chuyện cũng qua và mình lại biết cách tự động viên mình đi về phía trước . Nếu cứ phải sống dựa trên lời nói của người khác thì rốt cục mình sẽ chẳng là ai cả, tốt nhất là cứ quên đi tất cả và coi như nó chưa từng xuất hiện trên đời.

Quay trở lại công việc, hầu như mọi thời gian rảnh lúc này mình đều tập trung cho việc nghiên cứu ...kinh tế chính trị cả . Chủ yếu dựa vào Google, Wikipedia và những kiến thức mình tích lũy được sau những chuyến đi. Mình cảm thấy hình như lĩnh vực này có một sự hấp dẫn mạnh mẽ đối với mình, thậm chí còn hơn cả niềm đam mê mình dành cho tin học trong suốt thời cấp 3 và những năm đại học nữa

Và điều đó đã khiến suy nghĩ mình thay đổi rất nhiều chỉ trong vài tuần. Trước đây như nhiều người khác, mình cũng nghĩ rằng công nghệ thông tin và ngoại ngữ sẽ là những thứ quyết định trong một nền kinh tế trí thức. Nhưng thực ra không phải là như vậy, xét cho cùng đó cũng chỉ là những công cụ mà thôi . Cái quan trọng là cần phải có một sự nhận thức đứng đắn đối với những gì đang diễn ra xung quanh để từ đó hình thành nên một tầm nhìn về tương lai, định hướng cho chính bản thân mình. Sẽ rất tuyệt vời nếu bạn là một người giỏi về công nghệ, nhưng sẽ còn tuyệt vời hơn thế nữa nếu bạn có thể sử dụng nó để đem lại những thành quả cụ thể và giúp ích được cho mọi người xung quanh

Ngẫm lại mới thấy hồi sinh viên mình thật là may mắn: được đi đến nhiều nơi thú vị, tiếp xúc với những con người khác nhau... Điều đó đã giúp mình có được một suy nghĩ rất thoáng về những gì đang diễn ra xung quanh. Những điều đó tưởng chừng đơn giản nhưng thực ra lại rất quan trọng. Bởi một số lần mình tự hỏi tại sao người nước ngoài mặc dù không thông minh bằng Việt Nam nhưng cuối cùng họ luôn là người thành công hơn. Đơn giản là bởi vì họ có điều kiện đi nhiều nơi, nên họ thực tế hơn và thoáng hơn trong suy nghĩ. Còn thế hệ 8x Việt Nam như một số người mình được biết, họ rất thông minh, hoài bão và nhiều khát vọng, nhưng cuối cùng đa số đều bị gục ngã hoặc nếu thành công cũng chỉ giới hạn, đơn giản là bởi họ vẫn còn thiếu đi một tầm nhìn

Nếu nhìn Việt Nam dưới con mắt người bên ngoài thì mới thấy chúng ta thật nhỏ bé làm sao. Trong khi các nước khác đang tìm cách ổn định tốc độ phát triển cũng như giải quyết những vấn đề xa hơn trong tương lai thì chúng ta vẫn đang còn luẩn quẩn trong công việc quản lý để giải quyết những vấn đề do chính chúng ta gây ra như: kẹt xe, xây dựng trái phép, ô nhiễm môi trường... Nhưng chính từ đó mà mình thấy được rằng hóa ra mình có thể làm được rất nhiều điều để góp phần đưa cái xã hội này ngày một tốt đẹp hơn . Mình có thể tham gia vào một công ty nhỏ để cùng giúp nó lớn hơn, hay tham gia vào một công ty lớn để góp phần mở ra một hướng đi hoàn toàn mới, hoặc mình cũng có thể làm cầu nối giữa những Việt Kiều có vốn, công nghệ và tâm huyết với những cấp quản lý Việt Nam vẫn đang còn loay hoay tìm đầu ra, hoặc đơn giản hơn là xây dựng thương hiệu cho những món ăn Việt mà mình yêu thích để hướng tới xuất khẩu... và có lẽ còn rất nhiều thứ khác nữa

Tuy nhiên đó là những dự định tương lai và xét cho cùng đều không phải là những thứ mình phải làm bằng được, quan trọng là lúc nào mình cũng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc . Trước mắt vẫn phải tiếp tục công việc hiện tại cũng như hoàn thành mục tiêu con số du lịch 10 nước trong năm nay. Chỉ cần thêm Campuchia, Singapore, Malaysia là xong rồi

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2007

Hành trình trên đất Mỹ

Hôm nay hết giờ làm việc, ngồi nghiên cứu ngẫm nghĩ chợt nhớ lại cách đây đúng 1 năm, mình đang bắt đầu chuyến đi hành trình trên đất Mỹ lịch sử, và cũng là thời điểm đánh dấu một sự thay đổi lịch sử trong cuộc đời của mình. Hồi đó chưa có blog riêng nên mình phải mượn tạm một thread bên diễn đàn bkitclub.net. Mà cũng mới chỉ viết được nửa chừng thì phải dừng lại vì không có thời gian. Do đó, hôm nay nghĩ lại thấy vui vui nên quyết định hoàn tất phần còn lại

Mục đích chính của chuyến đi là tham dự vòng chung kết cuộc thi lập trình lớn nhất thế giới ACM ICPC dành cho sinh viên diễn ra hàng năm. Năm ngoái diễn ra tại Texas Mỹ, mà bên đây Ngôn lại có người nhà. Do đó Ngôn quyết định đi thi xong rồi làm một "sô" lưu diễn 3 tuần luôn. Lộ trình dự định là : San Antonio - Boston - San Francisco - San Jose - Los Angeles - Phoenix



Từ HCM thì ko có đường bay thẳng tới Mỹ mà phải quá cảnh ở Hongkong. Vừa xuống máy bay thì sốc ghê, ai ngờ Hongkong nhỏ xíu như vậy mà cái sân bay nó chắc phải gấp ...10 lần bên mình



Sau khoảng 24h đồng hồ bay thì Ngôn cũng đã tới có mặt tại thành phố San Antonio xinh đẹp, một địa điểm cũng rất nổi tiếng về du lịch của Mỹ



Kế bên khách sạn mà Ngôn ở là Riverwalk, con sông xinh xắn chảy xuyên suốt trong lòng thành phố



Số người Việt sinh sống ở Texas rất đông, chỉ đứng sau Cali và số du học sinh ở đây cũng không ít. Do đó không khó để kiếm được vài người tình nguyện làm hướng dẫn viên cho đoàn . Mọi người có thấy ai trong hình quen không? Cái bạn nữ mập mập trong hình là người hay qua blog Ngôn comment đó



Trước giờ vào phòng thi: tươi cười hớn hở



Kết cục sau khi thi xong: buồn thảm hại vì ...hổng có giải gì hết




Nhưng đối với một người ham vui như Ngôn, thì nỗi buồn chỉ có trong tích tắc. Tối hôm đó lại dzui dzẻ đi xem cao bồi viễn Tây đua ngựa rồi



Sau 4 ngày thi căng thẳng, Ngôn tạm biệt thành phố San Antonio xinh đẹp để đến với thành phố cảng Boston thuộc bang Massachuset, ngôi sao đầu tiên trên lá cờ Mỹ



Du thuyền tham quan cảng Boston



Chỗ này đẹp quá, chụp ảnh cái nào. Có đáng yêu ko vậy




Tại chiếc bàn làm bánh, nơi Bác Hồ khi xưa đã từng phụ bếp



Đến Boston thì ko thể ko ghé thăm Harvard, ngôi trường cổ kính và nổi tiếng nhất nước Mỹ



Tại đây, Ngôn cũng đã có cơ hội tham dự buổi thuyết trình của tập đoàn số liệu IDC. Chính từ đó mà Ngôn đã có một tầm nhìn lơn hơn rất nhiều về thị trường IT thế giới cũng như của Việt Nam. Và những giấc mơ bé bỏng của Ngôn đã dần dần được thay thế bởi những cái xa hơn, thực tiễn hơn



Tạm biệt Boston, vượt tiếp hơn 5000km, Ngôn đã có mặt tại San Francisco, thành phố được xem là thành phố đáng yêu nhất trên toàn đất nước Mỹ này



San Francisco cũng là một trong những thành phố chiến lược của đất nước Mỹ: một sân bay lớn, hải cảng lớn, trung tâm mua bán du lịch sầm uất... Do đó nếu bạn có ý định đi du lịch Mỹ thì có thể nói San Francisco là một địa điểm không thể bỏ qua



Cách 100km về phía nam San Francisco là TP San Jose, nơi được mệnh danh là "Capital of Silicon Valley", trụ sở của hàng loạt các công ty tên tuổi trong làng IT thế giới như: Yahoo, Google, Cisco, Intel... Hình phía dưới là toàn cảnh thung lũng nhìn từ đồi hoa vàng




Còn đây là trụ sở của NASA



Tại Atmel, một công ty khá lớn chuyên về sản xuất chip



A, đến Google rồi



Do có người nhà & bạn bè ở đây nên Ngôn cũng được họ dẫn vào các công ty nơi họ đang làm để tham quan mô hình làm việc. Thật là tuyệt vời đối với một sinh viên học về CNTT như Ngôn



Chụp ảnh chung với ông giám đốc nơi anh họ Ngôn đang làm việc. Ông này rất vui vẻ và tốt bụng, một tính cách chung của nhiều người Mỹ khác



Do lần đầu tiên đến Mỹ nên Ngôn được người thân đón tiếp rất là nồng nhiệt. Và anh G, một người anh họ khác đã xin nghĩ cả tuần để lái xe đưa Ngôn từ San Jose xuống Los Angeles và sang bên vùng Arizona thăm họ hàng gần xa
. Đây là chiếc xe rất xì tin của anh ấy, được trang bị dàn âm thanh rất là hiện đại và cả hệ thống dẫn đường GPS



Đến Litle Saigon rồi




Đi tham quan thủy cung, toàn là những loài cá chưa bao giờ nhìn thấy




Đến LA thì không thể bỏ qua thiên đường Holywood




Với khoảng 45$ là bạn sẽ có được một chiếc vé loại VIP một ngày để chơi tất cả những trò chơi hiện đại nhất trong công viên này. Từ việc giải cứu công chúa cùng anh chàng Shrek xấu xí tốt bụng cho tới mạo hiểm trong công viên khủng long đầy kì thú




Từ LA, đi thêm 6h nữa là sẽ tới Phoenix, thành phố sau cùng của nước Mỹ đang được xây dựng với một tốc độ chóng mặt



Toàn cảnh thành phố Phoenix nhìn từ trên cao. Một sa mạc rộng lớn đang dần được biến thành một thành phố hiện đại. Tất cả với một trình độ khoa học công nghệ tiên tiến vào hàng bậc nhất của người Mỹ cũng như toàn thế giới




Đến đây thì Ngôn đành phải chia tay nước Mỹ trong sự nuối tiếc để quay về Việt Nam tiếp tục ...trả nợ
. 23 ngày trên đất Mỹ, một thời gian không dài nhưng đủ để cho Ngôn trưởng thành hơn rất nhiều. Hóa ra những suy nghĩ của mình trước kia đều là vặt vãnh cả, hiện tại mình vẫn đang còn thua người ta rất nhiều. Bao nhiêu ước mơ của Ngôn đã sụp đổ chỉ sau một chuyến đi để từ đó hình thành lên một giấc mơ lớn hơn, cháy bỏng hơn "Đến một ngày nào đó mình sẽ còn quay trở lại đất nước này. Nhưng không phải bằng vị thế bỡ ngỡ của ngày hôm nay mà là để thực hiện một khát vọng lớn hơn rất nhiều, cái mà người Mỹ gọi là American Dream "

Facebook Twitter Hot! Delicious Digg Favorites More