Viết nhận dịp nhà thiếu nhi tỉnh Đồng Nai vừa được chủ tịch nước trao tặng huân chương Lao Động hạng Nhất!
Nhà Thiếu Nhi tỉnh Đồng Nai, những từ ngữ luôn gợi lên trong tôi một cảm giác thân quen cùng những ký ức tươi đẹp tuổi học trò mỗi khi nghĩ về. Bởi đây không chỉ là nơi tôi đã từng gắn bó với nhiều kỉ niệm tuổi thơ trong quá khứ mà còn là nơi đầu tiên định hướng cho tôi trong bước đường sự nghiệp sau này của mình.
Tôi còn nhớ hồi tôi còn rất nhỏ, ba mẹ tôi thỉnh thoảng vẫn hay dẫn tôi đến Nhà Thiếu Nhi chơi. Hồi đó với tôi Nhà Thiếu Nhi là một nơi rất hấp dẫn và thú vị. Cứ mỗi lần tới tôi đều được tham gia rất nhiều trò chơi. Tôi vẫn còn nhớ trò chơi tôi thích nhất là cầu trượt (hiện đã được phá đi để làm sân bóng rổ), cùng nhiều hoạt động khác mà tôi rất muốn có thể tham gia hàng ngày.
Tuy nhiên chỉ đến năm lớp bảy, khi mà tôi đi học ở trường Nguyễn Bỉnh Khiêm (chỉ cách Nhà Thiếu Nhi độ vài trăm mét) thì tôi mới cơ hội tham gia các hoạt động ở Nhà Thiếu Nhi một cách chính thức. Tôi vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi đến Nhà Thiếu Nhi để hỏi về việc tham gia các lớp năng khiếu Tin học với tâm trạng còn nhiều bỡ ngỡ của tuổi học sinh. Nhưng rất may lúc đó tôi gặp ngay cô Tuyết phụ trách lớp Tin học hồi đó (và bây giờ vẫn còn ^_^) đã khiến tôi có một cảm giác thân quen ngay từ đầu và rồi tôi đã gắn bó với lớp năng khiếu tin học của Nhà Thiếu Nhi từ đó.
Bây giờ đôi lúc ngồi nghĩ lại tôi mới nhận thấy rằng suốt khoảng thời gian học ở Nhà Thiếu Nhi đã trở thành là một trong những khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của tôi. Hồi đó tuổi học trò thật vô tư, tôi chỉ đến Nhà Thiếu Nhi học và chơi chứ không cần phải thi cử như trên trường, thật là thích. Tôi đã gặp được những thầy cô giỏi và nhiệt tình như thầy Vũ, thầy Quá... đã truyền đạt cho tôi những kiến thức kì diệu đầu tiên về chiếc máy tính vô tri vô giác mà hồi đó vẫn còn rất mới ở Việt Nam. Rồi sau mỗi giờ học thỉnh thoảng tôi hay ra thư viện đọc truyện thư giãn hay nằm chơi ở khu hồ cá vào những giờ nghỉ trưa. Có lẽ chính môi trường với nhiều kỷ niệm và sự yêu thích như vậy đã góp phần tạo nên trong tôi một sự say mê và yêu thích môn Tin Học một cách mãnh liệt để rồi sau đó tôi đã quyết định gắn bó cho sự nghiệp tương lai của mình.
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, đến giờ tôi đã trở thành một kỹ sư về Công nghệ thông tin, đúng với ước mơ của mình hồi nhỏ. Thỉnh thoảng tôi vẫn về Nhà Thiếu Nhi tham dự một số hoạt động và chia sẻ kinh nghiệm với các thế hệ đàn em đi sau. Mỗi lần về lại Nhà Thiếu Nhi thì những ký ức tươi đẹp tuổi học trò lại quay về khiến trong tôi luôn có một tâm trạng nao nao khó tả. Nhiều cảnh vật cũ, con người cũ vẫn còn đó nhưng tôi đã không còn là một học trò vô tư như ngày xưa mà thay vào đó là những vất vả bon chen của cuộc sống thường nhật hàng ngày. Cô Dung, cô Tuyết... và nhiều thầy cô khác vẫn còn đảm nhận công việc cũ nhưng cũng đã già hơn trước. Bất chợt trong tôi xuất hiện một sự khao khát thèm muốn như trong bài hát "Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại..."
Cựu học sinh Nhà Thiếu Nhi 1996-1999
5 nhận xét:
Bài viết (hình như) hay vì mình đọc trên IE6 thấy toàn ô vuông (j/k)
p/s: Bug report only ;)
Chắc là Béo đang dùng IE6, chứ IE7 xem okie mà. Thôi cũng rút kinh nghiệm sau này dùng Time News Roman hết cho chuẩn ;)
http://blogs-vn.tk/ mời viếng thăm và đăng ký ( địa chỉ trang web/blog và địa bàn tỉnh)
vo tinh` anh vao doc blog nay, biet Ngon la hoc sinh truong NBK dong` nai. Anh cung tung la hoc sinh cua truong. Em hoi do hoc lop nao? anh la dan chuyen Ly', hoc tro` cua co Dung
Chào anh!em là TRần Trúc Vân, em hiện đang sinh hoạt tại ntn Cần Thơ!! hiện tụi e đang có một diễn đàn cho các bạn đã và đang sinh hoạt tại các ntn...xin mời anh tham gia... www.ntnvietnam.com rất vui khi tim được anh!! chúc anh luôn mạnh khỏe, vui vẻ hạnh phúc
Đăng nhận xét