Một mùa Giáng Sinh nữa lại đến. Với tôi có lẽ Giáng Sinh là mùa đẹp nhất giữa các mùa lễ trong năm. Cứ mỗi lần gần tới, trong lòng tôi lại xuất hiện một tâm trạng nao nao khó tả. Một cảm giác se lạnh, đơn độc bất chợt đến xen vào giữa những áp lực công việc và lo toan cuộc sống hàng ngày. Tự nhiên làm xuất hiện trong tôi một cảm giác thanh bình hạnh phúc.
Tôi còn nhớ khi còn là học sinh ở với gia đình, cứ khoảng vào đầu tháng 12 là tôi bắt đầu được nghe những bài nhạc Giáng Sinh vang lên từ nhà hàng xóm. Rồi sau đó gần tới lễ hơn thì tôi bắt đầu nhận được những tấm thiệp Giáng Sinh từ bạn bè xung quanh (đặc biệt tôi vẫn còn cảm nhận được cảm giác thật hạnh phúc khi nhận được thiệp từ các bạn nữ :">), rồi sau đó chúng tôi rủ nhau đi xem hang đá ở các nhà thờ. Giờ nhớ lại tự nhiên thấy vui vui, đúng là thời học trò bao giờ cũng là đẹp nhất :x
Thế rồi sau đó bắt đầu lúc vô đại học: Email, Chat, Internet, Điện thoại di động dần xuất hiện và dường như đã khiến thế giới những cảm xúc của riêng tôi bị xáo trộn. Tôi nhận ra sự cảm nhận không khí Giáng Sinh trong những năm trở lại đây của mình ngày càng mất dần. Có vẻ như bất kì lúc nào những dòng suy nghĩ trong tôi đều có thể bị cắt đứt bởi những tin nhắn, email, hay một cú điện thoại. Đúng là thế giới công nghệ đã đem lại cho con người nhiều cơ hội trong việc tiếp cận với một thế giới thông tin rộng lớn, nhưng về một mặt nào đó có vẻ nó đang dần bào mòn những cảm xúc riêng của từng cá nhân, khiến con người ngày càng trở nên bận rộn và lạnh lùng như những cỗ máy rôbô :)
Rồi tự nhiên tôi nghĩ đến những chuyến du lịch bụi của tôi trong những năm vừa qua. Có lẽ tôi thật sự thích thú khi được đặt chân đến những vùng vẫn còn hoang sơ, nơi sóng di động chưa phủ tới. Bởi ở những nơi đó, con người vẫn sống và đối xử với nhau một cách tình cảm, trái ngược hoàn toàn so với cuộc sống ở thành phố nơi tôi đang sống, có thể cả năm trời mình cũng chẳng biết hàng xóm bên cạnh mình là ai. Đôi lúc tôi tự hỏi liệu Việt Nam có cần phải chạy đua về kinh tế, để rồi phải trả giá bằng những nét văn hóa mà chúng ta đã đã tích lũy được trong hàng ngàn năm qua.
Rồi tôi lại mơ nếu sau này 20-30 năm tôi có thể trở thành ...thủ tướng của nước Việt Nam, chắc chắn tôi sẽ không cố gắng phát triển Việt Nam trở thành một đất nước như Mỹ hay Nhật, những nước có GDP cao ngất ngưởng nhưng con người luôn đói thời gian và hoạt động như những cỗ máy. Thay vào đó tôi sẽ phát triển Việt Nam thành một điểm đến thanh bình, nơi kết hợp giữa những thành tựu của công nghệ và những nét văn hóa truyền thống của dân tộc. Có thể GDP không cần quá cao nhưng mọi người luôn có thời gian để tận hưởng hết những giá trị mà họ tạo ra được trong công việc. Nghe đến đây cũng có vẻ cũng thích nhỉ, vậy thêm giả sử nếu sau này tôi ra tranh cử với lời hứa như vậy thì bạn có ủng hộ tôi không ^_^
7 nhận xét:
oài, hoài bão của a, mục đích thật là cao đẹp. thế lúc nào ra tranh cử đi, chắc chắn blogger ủng hộ a :)>-
he he, vote cho 1 phiếu duyệt. Đôi khi Lu cũng mơ màng phải chi mình trở thành Bill Gate, chủ hảng thật là to để cải tổ lại chế độ làm việc, công bằng cho nhân viên, cho họ tiền công xứng đáng hơn, ngày nghỉ thoải mái hơn, để họ bớt thành robot...nhưng mừ ko biết ước mơ có mần được ko, thôi kệ cứ ước cho nó khoái lúc đó ;))
@Pika: Hihi, anh cũng mong được như thế. Vậy giờ chắc phải tranh thủ đi làm quen các blogger :D
@LU: Mơ ước sẽ làm cho con người hạnh phúc hơn, thế thì tại sao chúng ta không cứ mơ nhỉ ;). Chẳng phải rất nhiều phát mình đều khởi nguồn từ những ước mơ đó sao ^_^
he he you're right! lúc mới nhận project về Lu đề nghị training nhân viên theo ý của Lu --> đó là họ phải biết từ A to Z...Lu ko thích họ chỉ biết công đọan rồi sinh ra mù mờ dễ sai phạm. Mạnh ai nấy biết việc mình sẽ dễ dẫn đến tình trạng ko có tui là ko ai làm được. Mấy team leaders khác phản đối, nhưng boss chấp nhận cho Lu thử nghiệm. Thế là bây giờ team Lu là team mẫu của công ti, làm việc ngon lành ko cần người quản thúc như thầu cai. Giờ giấc của họ Lu để cho thoải mái, ngược lại họ rất trách nhiệm cho công việc của họ, vì họ biết nếu họ lơi là thì Lu sẽ siết lại. Đây cũng là biến 1 ước mơ nhỏ thành hiện thực :D
Em rất thích những bài viết trong Blog của anh, rất sâu sắc, đáng suy ngẫm!
@LU: Kinh nghiệm rất hay, hồi trước công ty cũng của Ngôn cũng áp dụng mô hình này. Ban đầu rất hiệu quả, nhưng tiếc là cuối cùng để nhân viên tự do quá, mọi người giải trí hơi nhiều nên lại mất hiệu quả :)
@Khải: Thanks e nhé ;)
Em chúc anh sẽ sớm thành Thủ tướng, lúc đó đừng quên em nha =))
Đăng nhận xét