Cuối cùng cái ngày cần đến rồi cũng đã đến. Mình chỉ không ngờ rằng nó lại diễn ra sớm hơn nhiều so với mình dự định. Mình đã quyết định xin ….nghỉ việc
Hic, kì này mà về nói với gia đình thì không biết bố mẹ sẽ nghĩ sao nữa? Chắc lại cũng không nói gì nhưng trong lòng lại thêm một nỗi lo lắng. Có một thằng con suốt ngày lông bông, không chịu lo làm việc gì cả. Đã từ bỏ cơ hội làm cho những công ty tầm cỡ rồi bây giờ lại không chịu đi Mỹ, Nhật làm việc, sau đó về VN với một mức lương cao để hai ông bà có thể tự hào với mọi người xung quanh
. Thực sự nhiều lúc ngay cả bản thân mình cũng không hiểu mình đang làm cái gì nữa. Nhưng có lẽ đọc blog Trâm thấy bạn nói đúng. Nếu cứ phải cuốn theo mọi người xung quanh, chạy đua với xã hội thì rút cục đến bao giờ mới là hồi kết và mình sẽ là ai đây? Bao nhiều hoài bão ước mơ của mình rồi cũng sẽ tan biến để thay vào đó là những toan tính ích kỉ cá nhân cho cuộc sống mưu sinh hàng ngày
Mình đã từng nói với rất nhiều thế hệ đàn em rằng: đừng bao giờ từ bỏ những ước mơ của chính mình bởi đó là một trong những thứ quý giá nhất mà con người có được. Hãy để những giấc mơ luôn kéo mình về phía trước. Do đó bây giờ mình cũng phải mạnh mẽ như thế
Hai tháng đi làm full-time trong một môi trường công ty thực sự đã dạy cho mình rất nhiều điều, hoàn toàn khác với những dự án mình làm việc hồi còn sinh viên trước đây, không hề lo lắng và đầy tự do thoải mái nên có thể làm được nhiều thứ
. Vấn đề lớn nhất mình thấy được là có rất nhiều con người tâm huyết, có hoài bão ước mơ nhưng họ đành bất lực trước công việc phải lo kinh tế cho gia đình hằng ngày. Họ vẫn luôn khát khao để làm được một cái gì đó nhưng không bứt ra được bởi chưa đủ dũng cảm cũng như Việt Nam hiện nay chưa có được một môi trường làm việc chất lượng cao và trọng dụng nhân tài cho những con người thuộc vào những ngành top nhất này. Nếu có một môi trường kiểu như Google thì hay biết mấy, và chắc chắn mình sẽ là người đầu tiên apply xin làm việc
Còn công việc sắp tới sẽ làm gì nhỉ? Mình cũng chưa biết nữa. Mọi người xung quanh nói mình liều. Bản thân mình cũng có cảm giác đang giống một lãng tử phiêu bạt, tương lai không hề xác định
. Rồi tự nhiên mình lại thèm có được cảm giác của anh chàng lãng tử tài hoa trong "Thập diện mai phục", sẵn sàng từ bỏ hết mọi ân oán giang hồ để cùng một Tiểu Muội tài sắc vẹn toàn theo đuổi một tình yêu đích thực, dẫu là chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi
Hic, kì này mà về nói với gia đình thì không biết bố mẹ sẽ nghĩ sao nữa? Chắc lại cũng không nói gì nhưng trong lòng lại thêm một nỗi lo lắng. Có một thằng con suốt ngày lông bông, không chịu lo làm việc gì cả. Đã từ bỏ cơ hội làm cho những công ty tầm cỡ rồi bây giờ lại không chịu đi Mỹ, Nhật làm việc, sau đó về VN với một mức lương cao để hai ông bà có thể tự hào với mọi người xung quanh
Mình đã từng nói với rất nhiều thế hệ đàn em rằng: đừng bao giờ từ bỏ những ước mơ của chính mình bởi đó là một trong những thứ quý giá nhất mà con người có được. Hãy để những giấc mơ luôn kéo mình về phía trước. Do đó bây giờ mình cũng phải mạnh mẽ như thế
Hai tháng đi làm full-time trong một môi trường công ty thực sự đã dạy cho mình rất nhiều điều, hoàn toàn khác với những dự án mình làm việc hồi còn sinh viên trước đây, không hề lo lắng và đầy tự do thoải mái nên có thể làm được nhiều thứ
Còn công việc sắp tới sẽ làm gì nhỉ? Mình cũng chưa biết nữa. Mọi người xung quanh nói mình liều. Bản thân mình cũng có cảm giác đang giống một lãng tử phiêu bạt, tương lai không hề xác định
Có lẽ sắp tới mình sẽ tìm một nơi để bắt đầu xây dựng "đế chế CNTT" mà mình đang tưởng tượng. Một môi trường làm việc chất lượng 5 sao tập hợp những con người trẻ tuổi, có một chế độ lương cao và đãi ngộ tốt, phục vụ ăn uống miễn phí, có hồ bơi, sân tennis, rộng rãi với nhiều cây xanh
Công ty là của mình hay của ai và mình sẽ có được gì nếu bỏ công sức lao vào? Những điều đó đã không còn quá quan trọng đối với mình, quan trọng nhất là mục tiêu của mình phải đạt được
Nhưng bay thế chắc là ...đủ rồi