Thứ Tư, 6 tháng 2, 2008

Thiên tài nghệ thuật vs Thiên tài kinh tế



Trong cuộc sống đời thường, đôi khi tôi cảm thấy giữa những nỗ lực khát vọng trong công việc, thỉnh thoảng lại có một cảm xúc gì đó rất thi vị, bất chợt đến khi một điều gì đó làm tôi miên man. Rồi nó đưa tôi bay đến một chân trời nào đó rất xa, nơi vạn vật xung quanh đều là những thứ tràn đầy ngẫu hững, thoát khỏi cuộc sống tầm thường hiện tại . Lúc đó, tôi ước gì mình có một khả năng để ghi lại tất cả những cảm xúc như vậy, để sau này có thể dễ dàng gợi về. Nhưng tiếc rằng ...con chuột và bàn phím trong CNTT không thể giúp tôi làm điều đó

Xét về cuộc sống dưới khía cạnh này, tự nhiên tôi cảm thấy khâm phục những người nhạc sĩ hay người làm nghệ thuật biết bao. Họ xứng đáng được coi là những thiên tài cảm xúc bởi bất cứ khi nào họ gặp được những cảm xúc đẹp đẽ nên thơ như vậy, họ có thể làm được một điều tưởng chừng không thể đối với người bình thường , đó là ghi lại tất cả những cảm xúc đó thành một thứ rất cụ thể: một tác bức tranh nghệ thuật, một bài hát, một bài thơ … để không chỉ dành riêng cho họ có thể tận hưởng sau này, mà còn là truyền cảm xúc cho những người xung quanh nữa .

Nghĩ đến đây tự nhiên tôi cảm thấy dường như mình bắt đầu hiểu hơn về những con người làm nghệ thuật. Từ trước đến giờ, tôi vẫn chỉ quan tâm đến công nghệ, kinh tế và những thứ liên quan. Đối với tôi đó mới là những thứ quan trọng và cần thiết nhất đối với một đất nước . Nhưng bây giờ tôi đã dần nhận ra, một xã hội không chỉ cần tồn tại dựa trên vật chất mà còn là những giá trị về mặt tinh thần được tích lũy xây dựng bởi biết bao thế hệ nữa. Nếu không thì chẳng phải thế giới này sẽ trở nên nhàm chán quá ư

Tình cờ nhớ lại một số cặp tình nhân khá thú vị tôi có dịp gặp gỡ trước đây. Một người thuộc hàng rất giỏi về kinh tế, còn người kia chỉ biết về nghệ thuật. Lúc đó tôi vẫn tự hỏi không biết liệu họ có thể sống chung và hòa hợp với nhau không. Nhưng bây giờ có lẽ tôi phải ngả mình bái phục họ vì có lẽ họ là những cặp tình nhân đẹp nhất trong thế giới này, một sự kết hợp hoàn hảo của đất trời giữa “Nghệ thuật” và “Kinh Tế”

Nói tới đây tự nhiên tui cũng muốn sau này mình cũng sẽ kiếm một đối tác phù hợp để trở thành một cặp hoàn hảo như vậy . Hic, nhưng nghĩ một hồi tui vẫn hổng biết mình thích kinh tế hay nghệ thuật hơn nữa, cái nào cũng thích hết trơn. Thôi thì tham lam ráng làm cả …hai vậy. Trước mặt làm công nghệ kinh tế, rồi về già nhất định sẽ phải đi học làm nhạc sĩ. Hihi, chưa biết có thể sáng tác hay không nhưng thấy cái tên “nhạc sĩ Ngôn” cũng có vẻ thú vị rồi

2 nhận xét:

SF++ nói...

Hê hê, "nhạc sĩ Ngôn", cứ coi mỗi phần mềm cũng là một bản nhạc được tấu trong thế giới công nghệ đi ;)

Phantom (Phân Tôm) nói...

Theo Sơn,một người hạnh phúc nhất là người biết cân bằng về kiến thức và sở thích trong tất cả các lĩnh vực (tất nhiên chuyên môn của mình phải là nhất).
Đó mới chính là người hạnh phúc nhất!!!

Đăng nhận xét

Facebook Twitter Hot! Delicious Digg Favorites More